Chú đất nung

Ngày ấy, tại một ngôi làng nọ, người ta truyền tai nhau về tay nghề của một thợ làm gốm. Họ đồn rằng, các tác phẩm của ông đều rất tuyệt mỹ, chúng khoác lên mình một dáng vẻ rất riêng biệt. Dưới bàn tay tài tình của ông, không có bất kỳ một tác phẩm nào là vô dụng, các tác phẩm đều được ông chăm chút từng li từng tí để những tác phẩm ấy đều được sử dụng theo đúng mục đích mà chúng được tạo ra. Chính vì vậy, mà mọi người trong làng luôn thắc mắc, “làm sao ông ấy có thể tạo ra được những tác phẩm tuyệt vời như vậy?”.

Như mọi ngày, bên ánh lửa bập bùng, một chú đất nung mới được ra đời. Thân hình chú ấy tầm khoảng hai mươi phân, tròn trịa, phốp pháp, trông giống như một chiếc lu vậy. Nên những chú đất nung khác thường gọi chú ta là “Tồ Mập”. Chú sung sướng, hân hoan, hãnh diện và tự hào lắm, đương nhiên, vì chú ta được tạo ra bởi người thợ giỏi và nổi tiếng nhất trong làng. Cùng với những chú đất nung khác, chú được đặt ngay ngắn trên kệ để chuẩn bị mở cửa đón khách.

Giờ mở cửa đã tới, chú rất háo hức, ưỡn ngực, đứng thẳng tắp vì chú nghĩ rằng sẽ có người rước cậu ấy về nhà nhanh thôi. Cánh cửa tiệm mở ra, chỉ một chút ít thời gian mà khắp căn phòng đã đầy ắp tiếng người vào kẻ ra, tiếng cười nói rôm rả, những tiếng “a” đầy hạnh phúc vì tìm được món đồ ưng ý, những ánh mắt kinh ngạc về các tác phẩm đầy tính nghệ thuật của bác thợ. Khách hàng đi qua, đi lại, họ tấm tắc dành lời khen cho từng tác phẩm, đặc biệt là những vũ công làm bằng đất nung được đặt ngay bên cậu. Những vũ công ấy khoác lên mình những bộ xiêm y trông thật lộng lẫy, họ không đứng nghiêm trang như cậu nhưng mỗi vũ công một dáng đứng làm nổi bật lên vẻ đẹp của họ. Và rồi những vũ công được đưa đi từng người, từng người một. Lúc này cậu thầm nghĩ: “Nếu mình trở thành một vũ công như họ chắc hẳn là tuyệt vời lắm, mọi người sẽ không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp mỹ miều này”.

Chiều hoàng hôn buông xuống, cảnh cửa tiệm đóng lại, ánh lửa cháy lên bập bùng tại khu bếp nhỏ. Với những suy nghĩ trong bụng, chú liền chạy đến với người thợ và thủ thỉ: “Ông ơi, ông làm cho con trở thành một vũ công như những vũ công ở đằng kia ông nhé”. Nhìn ánh mắt đầy khát khao của cậu, người thợ gật đầu đồng ý, sau một quá trình thay đổi dài, chú đã có cho mình hình hài của một vũ công với bộ xiêm y thật lộng lẫy. Chú tiếp tục được đặt trên kệ cùng với những chú đất nung khác, chú ta đứng trong tư thế đẹp nhất của người vũ công và tự nhủ: “Lần này mọi người sẽ chú ý đến ta thôi”.

Đồng hồ điểm, giờ mở cửa đã đến, căn phòng lại chật nứt người như mọi ngày. Vẫn tiếng nói cười rôm rả, tiếng trầm trồ trước những tác phẩm của người thợ. Lần này cũng vậy, khách hàng đi qua, đi lại nơi cậu được trưng bày nhưng họ lại chỉ chú ý tới những nhà bác học bên cạnh cậu. Họ không khoác lên mình bộ xiêm y lộng lẫy nhưng trông họ thật nổi bật, cậu nhìn thấy nơi họ sự đạo mạo, khuôn mặt họ toát lên vẻ đẹp của tri thức.Thời gian trong ngày cứ thế trôi, những nhà bác học bên cạnh cậu được lấy đi từng người, từng người một. Đến cuối ngày lại chỉ còn mình cậu, chú bé đất nung lại thầm nghĩ: “Ta sẽ thế nào khi khoác lên mình vẻ đẹp ấy nhỉ, hẳn là mọi người sẽ ngưỡng mộ ta lắm”.

Mặt trời dần khuất núi, ánh lửa vừa bập bùng cháy là chú ta chạy ngay đến với người thợ và thủ thỉ: “Ông ơi, ông làm cho con trở thành như những nhà bác học kia ông nhé”. Người thợ cúi xuống nhìn vào đôi mắt cậu, thấy được ánh mắt khát khao của cậu, người thợ gốm lại gật đầu đồng ý. Sau một đêm dài, cậu đã có cho mình sự đạo mạo, vẻ đẹp đầy tri thức của một nhà bác học. Chú lại được đặt ngay ngắn trên kệ trưng bày, chú ta nghĩ: “Lần này chắc chắn mọi người sẽ để ý đến ta thôi, chắc chắn ta sẽ được đưa đi”.

Tiếng chuông đồng hồ reo, giờ mở cửa lại đến, cũng như mọi ngày căn phòng lại đầy ắp những tiếng trò chuyện, vui cười rộn rã. Từng lượt khách lại vào, lại ra với tiếng khen ngợi không ngớt cùng món đồ mình cầm trên tay. Từng món từng món, từng chú đất nung đứng cạnh cậu được lấy đi. Cậu nhìn họ rời đi với một ánh mắt đầy ngưỡng mộ và thầm ước được trở nên như họ. Không có một ngày nào là cậu không chạy đến với người thợ để được thủ thỉ với ông những ước muốn của mình, để được ông làm cho trở nên như những gì cậu mong muốn.

Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, một ngày như bao ngày, cậu vẫn đứng trên kệ nhưng vẫn chẳng có ai nhìn ngắm đến cậu khiến cậu rơi vào trầm mặc. Câu ta tự hỏi: “Tại sao không một ai chú ýđến mình, mình không có đặc điểm gì nổi bật ư?”. Chiều tàn, ánh lửa lại bùng lên, cậu liền chạy đến với người thợ, nhưng lần này không còn với ánh mắt đầy khát khao hy vọng nữa nhưng là một ánh mắt đượm buồn, thất vọng pha một chút giận hờn.

Cậu nói: “Ông ơi, không ai chú ý đến con cả, không ai yêu thương con cả, con chẳng làm nên trò trống gì, con là một chú đất nung vô dụng. Tại sao ông lại nặn hình nên con, tại sao ông lại đưa con đến đây để con phải chịu tình cảnh này? Tại sao?”.

Người thợ nhìn cậu bằng ánh mắt âu yếm hồi lâu rồi đáp: “Này con hãy bình tĩnh, nghĩ lại thử xem có phải thật sự không một ai quan tâm, không một ai cần con không? Hãy nhìn lại mọi ngày của con xem, con có quên điều gì không?”. Nói rồi ông đưa hai tay, hai chân và cạnh sườn của mình ra: “Con xem tay chân và cạnh sườn của Ta này, con có thấy điều gì không?”. Cậu đáp: “Dạ có”. Người thợ tiếp tục: “Vậy con có hiểu hết ý nghĩ về nó không?”. Cậu thưa: “Dạ không”. Người thợ nhìn cậu hồi lâu và nói: “Đó là dấu chỉ tình yêu của Ta dành cho con đấy con trai. Ta đã dùng chính sinh mệnh mình để nặn hình nên con bằng một tình yêu nhưng không. Ta yêu con từng giây từng phút, Ta yêu con như chính con là. Ta luôn đứng đây ngắm nhìn con mọi ngày trong cuộc đời của con. Ta vẫn ở đây và mãi ở đây sẵn sàng chờ đợi con chạy đến với Ta con trai à”. Xoa đầu cậu, ông nói tiếp: “Đừng chỉ mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp nơi người khác, con hãy ngắm nhìn cả vẻ đẹp bên trong con nữa. Hãy cảm nghiệm những gì Ta làm ở nơi con vì một ngày nào đó ta sẽ dùng đến nó”. Nghe đến đây trong lòng cậu dội lên một nguồn cảm xúc lạ, ngước lên nhìn người thợ, cậu khẽ thưa: “Chúa ơi, này con đây”.

Tác giả: Tồ

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.